Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-5-2018] Tháng 2 năm 2014, tôi phân phát các đĩa DVD Thần Vận trong một khu dân cư để mọi người có thể xem nghệ thuật cổ điển Trung Hoa từ các triều đại khác nhau.

Đột nhiên, có người vỗ vai tôi. Tôi quay lại và thấy một phụ nữ ngoài 50 tuổi. Bà vừa thở dốc vừa nói: “Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp cô.” Nhưng ngay sau khi nhìn kỹ tôi, bà xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhầm cô với một người khác.” Rồi bà bắt đầu bỏ đi.

Tôi ngăn bà lại và nói: “Nếu bà không vội, chúng ta nói chuyện một chút nhé.” Bà mỉm cười và giải thích rằng nhìn từ phía sau trông tôi giống một người họ hàng mà bà đã không gặp đã lâu và bà rất nhớ người đó.

Tôi đáp lại: “Không ngẫu nhiên mà chúng ta gặp nhau hôm nay, chắc là chúng ta có duyên rồi. Tôi muốn tặng bà một đĩa DVD để xem. Đây là về văn hóa Trung Hoa 5.000 năm và diễn xuất nghệ thuật cổ điển từ các triều đại trong lịch sử. Trang phục và phông nền rất đẹp. Đó là một chương trình tuyệt vời! Một lời khó nói hết, bà tự xem khắc hiểu!”

Bà vui vẻ nói: “Được, tôi chắc chắn sẽ xem thử!”

Bà cho đĩa DVD vào túi và nói: “Cám ơn cô, bây giờ tôi phải về để trả tiền hoá đơn điện thoại.”

Hai ngày sau, tôi tới nhà một học viên để phân phối một số tuần báo Minh Huệ. Trên đường trở về, tôi lại gặp bà ấy. Khi nhìn thấy tôi, bà rất vui và đã ôm tôi.

Tôi hỏi xem bà đã xem đĩa DVD mà tôi tặng chưa và bà lắc đầu: “Chưa.” Tâm trạng của bà đột nhiên chùng xuống, và bà hỏi có phải tôi tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi trả lời: “Đúng vậy!”

Bà tâm sự: “Khi chúng ta gặp nhau trên đường, tôi có thể nói rằng cô là một người tốt và chúng ta gặp nhau là có lý do. Vì vậy, tôi muốn nói với cô một bí mật.”

Tôi nói: “Được chứ, bà cứ tự nhiên. Nếu bà đang gặp vấn đề tôi sẽ cố gắng giúp.”

Bà ấy bắt đầu: “Gần đây, tôi định cùng một số người đi xử lý một người.”

Lúc đầu, tôi nghĩ có lẽ bà không nghiêm túc và chỉ nói đùa. Nhưng bà xác nhận rằng đó là sự thật.

Bà tiếp tục: “Khi tôi sắp mua được một lượng vốn lưu động lớn, thì có người nhảy vào và nẫng tay trên. Cuối cùng, tôi chẳng còn gì. Gia đình tôi rất tức giận và định giết anh ta. Tôi không có ý định ngăn họ lại. Cô nghĩ sao về những gì tôi vừa nói?”

Tôi bị sốc và bắt đầu nghĩ đến Pháp của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(Pháp chính càn khôn, Hồng Ngâm II)

Tạm diễn nghĩa:

“Từ bi có thể hoà tan trời đất thành mùa Xuân

Chính niệm có thể cứu con người ở thế gian”

“Người mang tư tưởng xấu, khi nghĩ đến những thứ không đúng đắn, gặp tác dụng mạnh mẽ của trường của chư vị, cũng có thể thay đổi tư tưởng của họ, có thể khi ấy họ liền không nghĩ việc xấu nữa.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó, tôi nghĩ rằng mình cần giúp bà ấy thay đổi suy nghĩ và làm điều đúng đắn.

Tôi nói với bà ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công và tôi chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi nói lời chân và làm điều chân. Tôi cố gắng từ bi và khoan dung với mọi người. Khi gặp mâu thuẫn tôi sẽ không đánh lại và cũng không nói lại. Tôi cố gắng để trở thành một người tốt, người tốt nhất có thể.”

Tôi tiếp tục: “Những kế hoạch mà bà vừa chia sẻ với tôi đi ngược lại với những nguyên lý mà tôi đang thực hành. Đó là việc thiếu nhân đạo và trái ngược với thiện tính của bà. Tôi nghĩ bà nên để mình có một khoảng hoà hoãn và suy nghĩ về việc này. Vì anh ta nợ bà bao nhiêu tiền thì anh ta sẽ phải hoàn lại cho bà số đức tương ứng.”

Tôi nhắc bà: “Thứ một người có thể mang theo không phải là tài sản mà là nghiệp lực. Nếu trong đời này một người không thể hoàn trả cho điều xấu mà họ đã làm, họ phải hoàn trả trong đời tiếp theo. Nếu bà làm một việc không tốt, thì cuối cùng dù bà sở hữu bao nhiêu tài sản, bà cũng không thể sống yên ổn trong phần đời còn lại. Vậy nên bà hãy vứt bỏ những tư tưởng bất hảo của mình, để tạo phúc cho con cháu sau này. Hãy sống trung thực, thẳng thắn và tử tế, rồi bà sẽ có một cuộc sống yên vui và hạnh phúc.”

Nghe được đạo lý đó, bà vui mừng thốt lên: “Tôi đã tìm được một người bạn thực sự tốt! Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi. Mấy ngày nay, vì chuyện này mà tôi ăn không ngon ngủ không yên. Bây giờ tôi biết mình cần buông bỏ ý nghĩ bất hảo đó. Từ giờ tôi muốn tích đức và làm theo ‘Chân-Thiện-Nhẫn’. Tôi phải nói với gia đình mình và thuyết phục họ làm việc tốt.”

Bà đề nghị tôi ở đó trong lúc bà gọi điện thoại về cho gia đình và nói cho họ những gì tôi đã nói.

Sau đó, nước mắt bà chảy dài trên mặt, bà nói: “Cảm ơn cô, gia đình tôi cũng đồng tình. Họ cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trên vai. Tôi sẽ giữ Chân-Thiện-Nhẫn trong tâm. Tôi sẽ làm một người tốt qua việc chiểu theo nguyên lý này. Chân thành cảm ơn cô! Tôi sẽ bảo gia đình mình xem đĩa DVD mà cô đã tặng.”

Chúng tôi chia tay nhau và cả hai đều mãn nguyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/22/-367874.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/6/170667.html

Đăng ngày 28-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share