Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-2-2018] Khi mùa hè năm 2017 đang đến gần, trong tâm tôi tự hỏi Sư phụ rằng: “Ngài có còn chấp nhận con là đệ tử của Ngài không? Con đã không học Pháp hai năm nay rồi.” Trong hai năm này, tôi đã bị lạc lối trong thế giới người thường. Tôi biết mình cần phải quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng khi ấy tôi bị chấp trước quá nặng vào danh, lợi và tình.

Mê lạc trong nhân gian

Tôi là giáo viên chủ nhiệm tại một trường tiểu học. Cha mẹ của các em học sinh thường đến văn phòng tôi để phàn nàn khi con họ có ấm ức trong lớp. Tôi thường ngại lên tiếng, nên quyết định giữ im lặng và chấp nhận những lời chỉ trích của họ. Sau đó tôi sẽ cảm thấy buồn và cô đơn trong văn phòng của mình. Tôi thường ngưỡng mộ những giáo viên dám lên tiếng và thách thức những bậc phụ huynh này. Họ nói với tôi rằng họ chỉ muốn bảo vệ quyền lợi của bản thân.

Tôi cố gắng để trở nên giống những giáo viên khác, nhưng việc này đã tạo nên một rào cản ngăn cách tôi và các bậc phụ huynh. Tôi phòng thủ và thường cư xử thô lỗ khi có phụ huynh đến gặp mình. Thi thoảng tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã lấn lướt họ, đặc biệt là khi họ không làm khó dễ gì tôi cả, nhưng tôi không thể kiểm soát được bản thân và thật sự quên rằng mình là một học viên.

Một trong số những học sinh của tôi bị một nhóm học sinh khác đánh. Họ đã xin lỗi nhưng cha mẹ của đứa trẻ vẫn còn lo lắng về việc con của họ đã bị đối xử tệ như thế nào. Khi nói chuyện với bậc phụ huynh này tôi đã hành xử như thể họ đang nói phóng đại sự việc, và tôi đã chỉ trích họ. Họ cảm thấy khó chịu và chúng tôi đã tranh cãi. Sau đó họ đã đến than phiền với hiệu trưởng. Tôi không chấp nhận sự thật rằng mình đã sai. Tôi nghĩ mục đích của họ chỉ là gây rắc rối cho tôi thôi.

Tôi cảm thấy mệt mỏi vì tất cả những tranh đấu cãi vã này. Trong thâm tâm tôi biết rằng mình đã sai và tôi muốn trở lại tu luyện. Mùa hè cũng gần kề, tôi tự hỏi Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, con xin Ngài giúp con quay trở lại con đường tu luyện của mình. Con muốn lại là đệ tử của Ngài.”

Quay lại tu luyện

Không lâu sau đó có một học viên đến thăm tôi và động viên tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy tôi đã học Pháp lại. Sư phụ đã không từ bỏ tôi.

Kể từ đó, tôi thường nói: “Mình sẽ không bao giờ rời bỏ tu luyện nữa.” Tuy nhiên, trước kia, tôi không biết làm sao để đề cao bản thân mặc dù ngày nào tôi cũng học Pháp.

Sư phụ giảng:

“Học Pháp đắc Pháp,

Tỉ học tỉ tu,

Sự sự đối chiếu,

Tố đáo thị tu.”

(Thực tuHồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Tu thật sự

Học Pháp được Pháp,

So sánh việc học việc tu với nhau,

Mọi việc cứ thế mà đối chiếu,

Làm đến thế tức là tu.

Pháp thường xuất hiện trong đầu tôi khi tôi tập trung suy nghĩ. Và khi tôi hiểu được nó, Sư phụ đã hướng dẫn tôi cách tu luyện bản thân.

Khi đọc cuốn “Giải thể văn hoá đảng”, tôi đã nhận ra lý do tại sao trước kia tôi nghĩ rằng mình được phép tranh đấu với các bậc phụ huynh. Đó là vì tôi bị ảnh hưởng bởi văn hoá Đảng. Tính ích kỷ không phải là một trong những phẩm chất tự nhiên của tôi. Là một học viên, tôi cần phải hướng nội và không tranh cãi.

Có đôi lần tôi mơ thấy các bậc phụ huynh đang tranh cãi kịch liệt với tôi, nhưng tôi đã giữ được bình tĩnh và chỉ mỉm cười.

Tôi đã loại bỏ được những chấp trước oán hận và tranh đấu, nhưng thi thoảng vẫn có những cảnh cãi nhau với mấy vị phụ huynh hiện ra trong đầu tôi. Tôi biết đây là nghiệp tư tưởng đang kích thích tâm tranh đấu của mình. Tuy nhiên lần này tôi không còn bị lừa nữa. Đại Pháp đã khai mở tâm trí của tôi.

Trong một giấc mơ khác, tôi thấy mình đang giảng chân tướng cho một người bạn. Cô ấy nói: “Dựa trên cách cư xử của cậu, mình không thể chấp nhận Pháp Luân Đại Pháp.” Trong cùng giấc mơ đó, tôi cũng thấy mình cần phải vượt qua một khe núi dốc bằng cách đi xe buýt. Tôi là người cuối cùng bước lên xe. Khi xe buýt đi đến giữa khe núi, chúng tôi nhìn thấy người ta đang bán giảm giá rất nhiều túi xách hàng hiệu. Một vài hành khách trẻ tuổi đã nhảy xuống xe để đi mua túi. Họ ôm những chiếc túi trong niềm hân hoan. Nhưng họ không thể quay lại xe buýt và vĩnh viễn bị kẹt lại trong khe núi.

Sau khi thức dậy, tôi nhận ra mình cũng đặc biệt yêu thích các túi xách hàng hiệu. Nhờ hướng nội tôi đã tìm ra thêm ba chấp trước vào danh, tranh đấu và tật đố.

Sư phụ giảng:

“Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)

Là một học viên tôi cần phải loại bỏ hết tất cả những loại chấp trước và nghĩ cho người khác trước. Làm sao tôi có thể thuyết phục mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp thật là tuyệt vời nếu tôi đặt tâm quá nhiều vào những chấp trước này?

Tất cả các vị Thần trong những không gian khác đều nhìn thấy rất rõ từng ý niệm của chúng ta, và mỗi cử chỉ hành động của chúng ta đều được bạn bè và đồng nghiệp chú ý. Chúng ta nên chứng thực Pháp thông qua hành xử và lời nói của mình. Bất cứ suy nghĩ bất chính nào đều sẽ tạo thành chấp trước. Vì thế chúng ta hãy giữ chính niệm và tu luyện để trở về với chân ngã của mình.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/2/20/362021.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/13/169036.html

Đăng ngày 17-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share