Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-5-2018] Năm 1998, vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi ấy tôi 28 tuổi. Con gái tôi tin tưởng Đại Pháp và cũng trở thành một học viên. Trải nghiệm của chúng tôi đã chứng thực rằng tu luyện Đại Pháp có tác dụng trẻ hóa.

Sư phụ giảng:

“Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng; người cao tuổi có nếp nhăn xuất hiện giảm nhiều, thậm chí có rất rất ít [nếp nhăn]; đó là một hiện tượng phổ biến.” (Chuyển Pháp Luân)

Các học viên và những ai tin rằng Đại Pháp là tốt đã trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp. Một học viên bị bỏng cấp độ 3 phủ kín toàn thân, kể cả mặt và tay, do một tai nạn nổ ga, đã hồi phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và trên thân thể không lưu lại một vết sẹo nào.

Đối đãi với tai nạn như là một học viên hay như một người thường

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi rất chú trọng đến vẻ bề ngoài. Nếu thấy một nốt tàn nhang trên mặt, tôi sẽ thử mọi cách có thể để tẩy nó đi.

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, khi tôi đang nấu cháo bằng nồi áp suất. Đột nhiên có một tiếng nổ. Van điều chỉnh áp suất của nồi bắn về phía lông mày và đập vào kính mắt của tôi, mắt kính vỡ tan và mảnh vỡ đâm vào mặt tôi.

Tôi không sợ hãi và bình tĩnh tắt ga đi. Tôi băn khoăn không biết mình có phải đi viện hay không, vì tôi không biết liệu mình đã thực sự được xem là một học viên hay chưa. Thời điểm đó, tôi chỉ có thể ngồi kiết già được chưa đầy năm phút và khi luyện bài công pháp thứ hai, trong vòng năm phút, tôi đã phải hạ cánh tay xuống. Đối với việc trở thành một người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp, tôi hoàn toàn chưa làm được. Tôi nghĩ có lẽ mình chưa đạt tiêu chuẩn của một học viên.

Chồng tôi đã đưa tôi đến bệnh viện. Một bác sĩ lấy miếng kính vỡ ra khỏi vết thương và làm sạch vết cắt cho tôi, vết cắt dài 6cm và rộng 2cm. Ông dùng những chiếc kim nhỏ nhất khâu 28 mũi để khép vết thương lại. Chồng tôi đã khóc khi chứng kiến cảnh này. Sau đó, tôi được truyền dịch.

Khi chúng tôi về nhà và thấy mức độ nghiêm trọng của thương tích, tôi bắt đầu hoảng sợ. Cha mẹ và hàng xóm đều tới để giúp tôi. Bàn tay tôi bị bỏng rộp nhưng mu bàn tay bị thương nặng nhất. Tôi phải bôi thuốc mỡ lên vết thương.

Trở thành một học viên chân chính

Tôi chưa bao giờ tinh tấn luyện công, nhưng lần này tôi đã dậy sớm để lên sân thượng luyện công. Trong khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi nhắm mắt và thấy trước mắt tối đen. Sau một lúc, tôi thấy một vòng tròn nhỏ xoay tròn. Bất cứ chỗ nào nó tới, vật chất màu đen biến thành màu xám và sau đó thì sáng lên. Tôi thắc mắc liệu có phải Sư phụ đang chữa lành vết thương cho mình không. Tôi nhìn lại và thấy mỗi đầu ngón tay của mình có một vị kim Phật ngồi trên đó. Biết mình đang nhắm mắt, vì vậy tôi nhận ra thiên mục của mình đã được khai mở.

Tôi truyền dịch và dùng thuốc mỡ trong 14 ngày, nhưng vết thương vẫn bị nhiễm trùng. Tôi thắc mắc liệu mình có cần truyền dịch nữa không.

Sư phụ giảng:

“…từ nay về sau chư vị nếu muốn tu luyện, chư vị gặp phải thân thể không thoải mái, rất có thể là đẩy nghiệp đời trước của chư vị ra. Tôi thấy có người chuyển sinh rồi, mấy chục đời, hàng trăm đời, mỗi đời đều tồn tại rất nhiều rất nhiều bệnh, đều phải bài xuất cho chư vị, hơn nữa đều phải tiêu trừ cho chư vị. Từ một không gian khác lấy xuống cho chư vị nhiều hơn nữa, phải lấy đi cho chư vị một bộ phận. Nhưng không thể lấy đi hết toàn bộ từ không gian khác, bởi vì phải để chư vị gặp một chút thống khổ, không chịu đựng thì tương đương với việc người này làm việc xấu mà không trả. Đợi đến khi chư vị tu thành đặt chư vị lên vị trí của Phật, chư vị sẽ cảm thấy không xứng ở đây. Người ta cũng sẽ cảm thấy anh ta làm sao mà lên được? Đúng không? Vì vậy chư vị phải chịu đựng một bộ phận thống khổ. Vậy là đồng thời lúc chịu khổ sẽ đề cao ngộ tính của chư vị. Chư vị coi nó là bệnh ư? Hay là người tu luyện đang tiêu nghiệp?” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Cuối cùng tôi ngộ ra rằng Sư phụ có đối đãi với tôi như là đệ tử hay không là tùy thuộc vào chính tôi có coi mình là người tu luyện không. Tất cả tùy thuộc vào cái tâm của tôi. Tôi phải thực sự coi mình là một học viên chân chính và phải làm một người tốt chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi phải thực hiện bước đi đầu tiên của mình, có đức tin vào Sư phụ và là một người tu luyện chân chính.

Khi nghĩ về tai nạn này, tôi nhận ra rằng mọi thời khắc mình đều đang bị khảo nghiệm. Ví dụ, tôi không có bảo hiểm nhưng chồng tôi thì có. Người quản lý của công ty bảo hiểm gợi ý rằng tôi nên đổi tên trên hóa đơn y tế thành tên của chồng để chúng tôi có thể được hoàn lại tiền viện phí. Tôi từ chối làm như vậy và nói: “Đó là do nghiệp lực của tôi gây ra. Tôi phải chịu khổ và mất tiền để hoàn trả nghiệp.”

Nhìn vào bàn tay bôi thuốc mỡ của mình, tôi nhận ra rằng tai nạn xảy ra hơn mười ngày trước nhưng không có dấu hiệu sẽ để lại sẹo và không có dịch rỉ ra từ vết thương. Tôi nghĩ: “Sư phụ đang tịnh hóa thân thể mình, vậy tại sao mình lại truyền dịch và dùng thuốc mỡ, mà điều này hoàn toàn là khiến nghiệp lực bị đẩy vào trong?” Vì vậy, tôi lau sạch thuốc mỡ đi và ném tất cả các loại thuốc đi. Sáng hôm sau khi thức dậy, tất cả các vết thương của tôi đã được chữa lành.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mắc bệnh dạ dày và không thể ăn được nhiều thức ăn, gồm có thịt, gạo nếp và mì sợi, vì vậy tôi rất gầy. Kể từ khi tu luyện Đại Pháp, tôi có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.

Khi còn là một cô bé, tôi bị bệnh về da và phải dùng thuốc để điều trị, điều này gây tổn hại đến gan. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, các bệnh về da biến mất và tôi có làn da mịn màng, hồng hào.

Sư phụ tịnh hóa thân thể con gái tôi

Khi con gái tôi được một tháng tuổi, cháu bị viêm da sẩn mụn nước (eczema). Khi vào trung học, cháu bị một vùng eczema trên cổ tay. Cháu đã thử nhiều cách chữa trị, nhưng đều không có tác dụng.

Sau khi bắt đầu đi làm, cháu đã tiêu tốn một nửa số tiền lương hàng tháng để chữa trị và phần còn lại dùng mua mỹ phẩm dưỡng da để che chỗ bị eczema lại. Vì cháu dùng toàn bộ tiền lương vào việc này nên chúng tôi phải hỗ trợ tài chính cho cháu. Vì bệnh này, cháu phải chịu khổ rất nhiều vì cháu không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, gió, mưa hay bụi bẩn và phải thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt. Vì ăn kiêng nên cháu rất gầy yếu.

Năm 2014, cậu của cháu đã giới thiệu cho một bác sỹ ở địa phương khác, nói là vị này chữa trị rất hiệu quả. Chúng tôi đến gặp vị bác sỹ này và lấy một toa thuốc. Thuốc này rất hiệu quả và bệnh eczema đã được kiểm soát. Chúng tôi rất vui vẻ trở về nhà vì nghĩ rằng cuối cùng bệnh đã chữa được.

Tuy nhiên, một tháng sau, bệnh eczema lan ra gần như toàn bộ cơ thể con gái tôi và không thể khống chế được. Một bác sỹ ở một bệnh viện nổi tiếng đã giới thiệu phương pháp điều trị tiêm hóc-môn. Cháu trở về nhà và chúng tôi cố gắng thuyết phục cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, cháu vẫn thử nhiều phương pháp điều trị hơn ở các bệnh viện khác nhau nhưng không phương pháp nào có thể cải thiện được tình trạng của cháu.

Đến lúc đó, con gái tôi hoàn toàn vỡ mộng với y học hiện đại. Cháu chú ý tới các học viên đến thăm vợ chồng tôi. Tất cả đều trông khỏe mạnh và họ hoàn toàn khác biệt với hầu hết những người khác. Cháu ngưỡng mộ chúng tôi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu học Pháp, luyện công và nghe nhạc Đại Pháp.

Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con gái tôi. Khi gội đầu, cháu không sử dụng bất cứ thứ gì đặc biệt và nước gội đầu không có gì khác biệt. Tuy nhiên, sau khi cháu gội đầu, một mùi nồng nặc bốc ra từ nước gội. Mọi người đi ngang qua còn tưởng chúng tôi nấu thuốc Bắc.

Không lâu sau đó, Sư phụ tẩy sạch thuốc Tây trong cơ thể con gái tôi. Phòng cháu tỏa ra mùi của nhiều loại thuốc Tây khác nhau và thấy rất khó ngửi. Mụn nước xuất hiện ở những nơi cháu tiêm hóc-môn. Chất lỏng thoát ra từ nách và đầu gối. Buổi sáng da cháu mịn màng, buổi tối thì ngứa và tất cả mụn nước đều vỡ ra. Nhưng ngày hôm sau chúng đều biến mất.

Con gái tôi đã trải qua những thay đổi to lớn. Cháu trở nên tràn đầy năng lượng, có thể ăn trở lại, có thể ngủ tốt và không còn cần quần áo bảo hộ khi ra ngoài trời nữa. Thay đổi quan trọng nhất đó là bệnh eczema đã biến mất vĩnh viễn.

Trên đây là những trải nghiệm thần kỳ của gia đình chúng tôi trong quá trình tu luyện, viết ra mong muốn chứng thực uy lực của Đại Pháp. Hy vọng ngày càng có nhiều chúng sinh sẽ minh bạch chân tướng, lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.

Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại!

(Bài viết nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/12/65026.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/17/170439.html

Đăng ngày 12-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share